MA LỰC TÌNH TRONG THƠ BẢO TẤN
(Đọc tập thơ “Ngủ dưới chân em” của Bảo Tấn)
Đề tài tình yêu trong thơ văn nói chung là muôn thuở, không ngừng, muôn hình vạn trạng. Bởi trong mỗi trái tim đều có cung bậc tình khác nhau và cung bậc ấy được “vắt kiệt” tưởng như cạn lời thi ca song mạch ngầm thì luôn “ứa nhựa sống”, luôn tái tạo như ngọn cỏ. Đọc tập thơ “Ngủ dưới chân em” của Bảo Tấn, bạn đọc nhận ra chủ đề tình yêu “lung linh” và riêng riêng của tác giả. Đó là: đánh thức mọi giác quan; nép mình dưới “tháp ngà em” để van xin, “khất thực” tình... và con tim khao khát kiếm tìm em - nhân vật trữ tình đến lịm hồn. Chất thi sĩ Bảo Tấn là ở sự “hèn mọn” bản thân mình để mơ ước về em. Sự hèn mọn của khiêm nhường, của “thiền tình” đến cao cả, minh triết.
Gần như là anh ta đánh thức mọi giác quan để nói về em. Không, phải nói là nhớ; đúng hơn là “tưởng niệm”; chính xác hơn nữa là “biện luận”. một sự biện luận nhiều cảm xúc, xây dựng hình tượng cho “nhân vật thơ” - em của Bảo Tấn.
Nhà thơ không những “khất thực” tình yêu từ em, cầu mong em bố thí để được “chuỗi mong chờ” mà còn cả sự thành khẩn, tha thiết:
“Ta thành khẩn yêu em
bằng máu trái tim mình nóng hổi...”.
(Xúc xắc)
Bằng máu trái tim nóng, tác giả nguyện cầu soi lối địa đàng cho em, em được con đường ngập ánh sáng. Thực lòng như thế, tác giả đôi khi muốn được em “chế ngự” mình:
“em cứ đặt vòng kim cô vào tâm trí
rồi niệm câu thần chú chung tình
ta nhất quyết làm theo”.
(Xúc xắc)
Anh ta làm theo bởi:
“tôi thì cứ đợi em làm điều vô lý
đợi hao lòng, mỏi nhịp tim yêu”
(Vô lý chút sao đâu).
Và đây cũng một điều vô lý đáng đáng trân trọng, đáng có trong tình yêu nữa nè:
“Tượng đài
người ta nghiệm thu xong công trình sẽ lấy về tiền tỉ
tôi lấy về một khoảnh khắc yêu thương.”
(Tượng đài)
Một sự so sánh quá đối lập. Sự so sánh ấy tăng “tấc lòng” vì em. Hay là “Tôi van em đấy đừng để tôi nhìn thấy/ một sợi tóc bay.../ tôi cũng tương tư hết buổi chiều” (Hà cớ chi). Thơ Bảo Tấn còn nhiều cung bậc rất đẹp trong tình yêu. Sự hy sinh, phân vân của níu giữ và buông: “Thì đó là yêu trong nức nở/ buông tay và muốn hẹn bạc đầu” (Tình ngâu).
Và, nếu tình yêu là một sự kiếm tìm và đợi chờ thì tác giả tập thơ “NGỦ DƯỚI CHÂN EM” có rất nhiều sự kiếm tìm, chờ đợi ấy. Tìm trong thực tại và cả muộn màng; tìm từ đời thực đến trong mơ: “tìm trầm tích vùi sâu trong mối tình phai” (Mùa đông trắng) hay: “Nơi thăm thẳm hoài mong/ không thể bập bùng ánh lửa/ đừng làm khổ tâm ngọn nến/ thắp tìm gì trong lãng quên?” (Thắp tìm gì trong lãng quên). Ở bài “Mút mùa”, tác giả viết:
“Ta đợi dẫu bao phen buồn khổ
lòng vẫn tin ngày ấy tương phùng
...
được em lừa cũng là hạnh phúc
hạnh phúc nên ta đợi mút mùa”.
Tác giả muốn ráp lại tình đau, muốn khâu nỗi buồn, muốn vá vết thương; vẽ nỗi lòng bằng những gam màu tê tái, thốt những câu thơ lạnh lùng, van nài, bắt bớ trong cõi ta bà bằng tất cả cảm quan dâng cho em, cho thơ... Rồi một sự biện luận hay sự phân trần: “Tôi bỏ một đời hạnh phúc/ để đổi lấy câu thơ buồn/ em bảo tôi đừng buồn nữa/ tôi bỏ rồi em có thương” (Vô đề).
Vậy đó!
Em và thơ. Đâu là em? Đâu là thơ? Bảo Tấn có nhiều bài viết ý niệm về thơ nếu không nói là định nghĩa, tuyên ngôn thơ cho chính mình, như bài “Một tứ thơ”, “Trên cánh đồng thơ hậu hiện đại”. và ở bài “Nhà thơ”, tác giả viết:
“Nhưng có một điều chắc chắn
nhà thơ không phải thợ ráp thơ”
...
Nhà thơ Bảo Tấn, tên thật Huỳnh Tấn Bảo là Hội viên Hội văn học Bà Rịa - Vũng Tàu. Anh vừa cho ra mắt tập thơ “Ngủ dưới chân em” Nhà xuất bản Hội Nhà Văn năm 2024. Tập thơ được đón nhận rất tích cực và hào hứng của bạn đọc. Hôm nay, vừa nhận được sách... mình xin ghi đôi lời ngắn ngắn, xem là một kỷ niệm đọc thơ anh vậy. Nhân đây gửi lời cảm ơn sâu sắc người bạn từ phương Nam đã gửi về; đồng thời chúc mừng tác giả và tác phẩm, chúc nhiều sáng tạo, chúc anh tìm được những gì trong lãng quên, ở nơi ước mơ, cả phía tương lai. Trân trọng!
ĐẶNG VĂN SỬ