Ngày 20/11 là ngày kỉ niệm được tổ chức hàng năm nhằm tri ân và tôn vinh các thầy cô giáo đã có những đóng góp to lớn trong công cuộc "trồng người".
Từ xa xưa, dân ta đã có truyền thống "Tôn sư trọng đạo", ngay từ trong những câu ca dao, tục ngữ Việt Nam cũng đã nhắc rất nhiều tới công ơn của thầy cô giáo. Đạo lý ấy vẫn sáng ngời ngày hôm nay và mãi mai sau.
Trang NGỌN ĐÈN THƠ xin trân trọng giới thiệu một số bài thơ về chủ đề 20/11 của các nhà thơ, nhà giáo sau:
Hoàng Ngọc Kiểu
(Thương nhớ một thời dạy học ở vùng cao, thương nhớ các học trò cũ của tôi...)
Vô đề 1
Em về đi giữa hoàng hôn
Bên kia núi, đã, bồn chồn gọi thu
Đưa tay nắm, chút mây mù
Ngày đi như nắng thiên thu gọi về...
Vô đề 2
Tôi về mang gió miền cao
Gieo vào lòng biển rì rào thanh âm
Đã qua rồi, mấy mươi năm
Những con chữ tự xa xăm vọng về...
Vô đề 3
Anh về gom gió, gom mưa
Gom mây, gom nắng cho vừa túi thơ
Xin em một chút dại khờ
Xin đừng giông bão qua bờ vai nghiêng...
Nhà giáo Hoàng Ngọc Kiểu
(Nguyên Hiệu trưởng Trường cấp 2 Hương Phong)
Ngàn Thương
Thầy, trò
biền biệt cánh chim
Trường xưa yêu dấu
đã chìm trong mưa
Một thời áo trắng dạ thưa
"Bạc màu áo Ngự"
bao mùa yêu thương.
Chiều vô Thành nội
mơ mòng
Lung linh nhân ảnh
vấn vương cung đàn
"Hàm Nghi hành khúc"
mênh mang
Mùa đông vẫn ấm chứa chan
lòng Thầy.
Tôn Nữ Diệu Hạnh
Ngày hai mươi tháng mười một, nhớ ơn thầy
Dẫn đường chúng em, ánh sáng này
Bước chân đến lớp, bao kỷ niệm
Thầy cô dạy dỗ, tâm huyết say.
Nhớ trường xưa, những chiều mưa bay
Tiếng thầy giảng bài, nhớ từng ngày
Ghi sâu những điều được dạy bảo
Hạt giống tri thức, cây đời xây.
Hành trang vào đời em có thầy
Dạy em khôn lớn, từng ngày dày
Cảm ơn thầy cô, lòng nhiệt huyết
Người lái đò đưa, bến bờ đầy.
Chúng em đàn chim, bay đó đây
Vẫn nhớ hôm nay về nơi này
Ngôi trường kỷ niệm tìm hơi ấm
Cô thầy ơn nghĩa mãi không phai!
Giọt Thu
Chân lội bao con suối
Đi qua mấy bìa rừng
Tiếng chim gù lưng núi
Sương giăng mềm lối đi
Thầy cõng chữ lên ngàn
Nơi vùng Cao Nguyên nhớ
Bậc nhà dài bỡ ngỡ
Từng trang sách vỡ oà
Bao ánh mắt ngây thơ
Đã quen mùa nương rẫy
Và những đôi chân trần
Theo cha lượm quả rừng
Lớp học miền sơn cước
Trường vách liếp mái tranh
Học trò còn lạ lẫm
Với những âm, ngữ, vần
Không quản ngại khó khăn
Từng ngày thầy gieo hạt
Những chồi non đua sắc
Vươn xa đến giảng đường
Ôi mái trường thân thương
Bao tấm lòng cao cả
Rời thành thị xa hoa
Đến núi rừng thắp sáng
Tình yêu thương thầm lặng
Thao thức với đèn dầu
Mái tóc ngả màu phai
Miệt mài trang giáo án
Con chữ ở vùng cao
Lấm lem từng đất đỏ
Bao mùa rừng thay lá
Mái tóc thầy bạc thêm.
Đặng Văn Sử
Thôi thì
vết mực đã khô
mười năm về lại
ngẩn ngơ... cây bàng
sông khơi lên
đã thành dòng
lùi về kí ức...
dám mòng gì đâu!
áo em trắng quá
anh đau
khai mang thế hệ
tìm màu... áo xưa
thôi thì
trường cũ nắng, mưa
vẫn còn như mới
như chưa sức sờn
những người tôi đã hàm ơn
hưu niên
còn lại tiếng đờn ngân nga
vẫn xanh mắt trẻ - học trò
mực màu máu đỏ
chảy về tim tôi
mực xanh
em viết cho đời
có tôi một thuở...
chưa nguôi lớp, trường...
Nhà giáo Hoàng Ngọc Kiểu
Nhà thơ Ngàn Thương
Nhà thơ Giọt Thu
Nhà thơ Tôn Nữ Diệu Hanh