ta cứ trôi theo dòng trong đục
tưởng tháng năm kháp được bến bờ
không
chỉ thấy triền đời lắm mộng
bãi cứ bồi, cứ lở…
thêm thôi!
chẳng phép lạ giữ mình tại chỗ
cũng cố ngồi nhắn gửi sông xưa.
vạt hoa vàng ngàn năm sau nữa
có ai còn ru mãi… rau cay!?
vầng trăng ấy loang rồi ra biển
mái chèo khua… em đã không còn.
ta rót rượu tự mời nỗi nhớ
mời trăm năm sông mãi xuôi dòng.
thì cứ trôi với dòng trong đục
chẳng là chi, cũng chẳng bến bờ
có nỗi nhớ cắm mốc một bận
giới hạn gì trong phép toán… nhân sinh.
em lặp mùa tóc mới
thơm về luống phố qua
ta một thời nhận lấy
hương tình thuở thoi đưa.
mà xanh từng hơi thở
mát ngực trẻ đan thanh
bồi hồi như sương sớm
đậu xoan cành bình minh.
và thức từng phiến phiến
dưới rực nắng tình em
con tim đầy diệp lục
trao xanh suốt một miền.
mùa lặp mùa... tóc rối
em về phố không ta;
mùa lại mùa... khuyết nữa
lá xanh non đã già.
trước khi rơi về cội
diệp lục trao hết lời;
như thơ còn bùng cháy
lặp mùa gọi... tên ai!
tháng mười hai, tôi gọi đó là triền năm nhớ
nơi vết tim nưng nức lại tình em
nơi khảm chạm nắng mùa về ấp ủ
con chim ngoan vừa cất tiếng gọi bình minh.
tháng mười hai, đầy toa tàu mang hoa vào thành phố
dệt hương sắc, dệt mộng yên bình
trời cởi rét mặc áo bào thanh tiết
người bỏ đông nhận lấy xuân tin tràn.
tháng mười hai, tôi vẫn chờ phong linh cánh cửa
chờ em qua… khơi tiếng “ping pong”
lá thư viết email chưa gửi
dự thảo điều gì mà ươm ướm thảy niềm tin?
tháng cuối năm, tôi gọi tháng bìa tim
tháng thức thao, nõn non, tháng nảy mầm lá mạ
tháng cửa ô gọi mời mắt phố
tất cả chờ em nở nụ hoàng hoa.
như thớ đất bạc màu
cần lắm sự đảo xoay
em có về trở vụ
cho đông chín đường cày.
cho trong lõi khô khốc
hạt kháp đặng miền môi
nẩy mầm lên lá mạ
xanh lại cách đồng tôi.
như bão quầy, lũ quét
xua đuổi mộng trần gian,
em về trả bình an
gieo vào tim mơ ước.
khai thông dòng lên ngược
đắp bờ xuống luống xuôi
bình minh trong ý tưởng
thắm đồng xuân… dâng đời.
ĐVS