Thơ Kim Phụng cho độc giả tầm khái quát, thể hiện chất đời, chất triết lý. Chị viết khá nhiều đề tài: về quê hương, cảm hứng, cảm nhận, ngợi ca tình yêu sâu sắc nội tâm... Và, thời gian là một sự kết nối, nhịp điệu con tim cùng bốn mùa...
Tháng mười một lá vàng phai
Vội vàng bay theo làn gió
Bóng ai đi về ngõ nhỏ
Đơn côi từng bước âm thầm
Tháng mười một nắng vàng hanh
Mong manh như làn khói mỏng
Với tay nhặt từng ký ức
Ghép lên một bức tranh màu
Em về chắp vá vài câu
Của ngày yêu đầu trong trẻo
Chưa vương nỗi buồn úa héo
Cho lòng đừng xót nỗi đau
Tháng mười một sẽ về đâu
Khép thời gian vào hoài niệm
Nỗi đau thôi đừng hiện diện
Để lòng vui những ngày sau.
Germany 09/11/‘24
Nhà thơ Kim Phụng
Em có hẹn mùa thu qua ngõ
Để ai chờ nơi đó mỏi mòn
Dường như vẫn nhớ thương hơn
Vô tình cơn gió về hôn mắt buồn
Khẽ khàng nỗi nhớ luồn se sắt
Em về chưa để mắt ngóng chờ
Ai soi gương ở bên hồ
Để tim thảng thốt tôi ngờ bóng quen
Liễu buồn rủ hờn ghen mây gió
Nói làm chi người có về đâu
Thu mang nặng nỗi u sầu
Hoàng hôn ráng đỏ nhuộm màu thời gian
Hàng cây đã phai vàng lối cũ
Lá rơi rơi như rủ đông về
Để lòng tôi chút tái tê
Lạ chưa một kẻ ngô nghê đợi chờ.
Kim Phụng 28/09/24
Quay về là chính tôi
Lại tự do mỉm cười
Giữa dòng đời thác lũ
Dẫu mình muôn năm cũ
Hồn vẫn đầy nắng tươi
Mùa thu nắng ngang trời
Nụ cười và nước mắt
Chưa bao giờ tao ngộ
Cười quên đi nỗi khổ
Trên đường dài chông gai
Đêm qua là sớm mai
Mặt trời vô tư thế
Ban ra ngàn tia nắng
Cớ gì ta đo đắn
Không cười cho lòng vui
Biển viễn xứ một chiều cuối hạ
Mây trên đầu như lạ như quen
Ngồi nghe con sóng hát lên
Chơi vơi sông nước lênh đênh bến đời
Hoàng hôn lặng lẽ rơi xuống núi
Tiếng chim trời líu ríu gọi đôi
Chiều đi ngày khuất chơi vơi
Hoàng hôn chầm chậm buông lơi tóc mềm
Đêm chạng vạng ánh đèn le lói
Bóng người đi như vội tìm nhau
Tình nhân quấn quýt trước sau
Mình tôi lẻ bước về đâu xứ người
Đường nhân thế ai cười ai khóc
Nước mắt đời như ngọc như châu
Nghẹn ngào trong cõi thẳm sâu
Quê người đơn chiếc về đâu tháng ngày.
KP