Thơ ư? Thơ là gì? Thơ có định nghĩa được không? Thưa là có ạ! Nhưng định nghĩa đó là gì thì vẫn còn rất nhiều định nghĩa khác nhau. Có thể nói thơ có định nghĩa từ thời Aristotle; từ thuở nằm nôi nghe câu ca dao, tục ngữ; từ lúc ngôn ngữ hình thành... và thơ như là những mật mã mang vào đời sống vô vàn, bách khoa thư.
Hôm nay, ngondentho.online trân trọng giới thiệu chùm thơ của Nhà giáo, Nhà thơ Nguyễn Thị Phụng
Nhà thơ Nguyễn Thị Phụng
HÒ HẸN VỚI MÙA ĐÔNG
Không cần chát, nhắn tin hẹn giờ gặp mặt
Đông ùa về từ chuyến gió nhanh
Và đã thế cả bầu trời vần vũ
Mặt biển sắt se con sóng gầm gừ
Cánh cửa ngăn mình ngồi đây cho ấm
Đông lạnh lùng dạo khắp mọi nơi
Rồi thi thoảng len vào da thịt
Chuyện bên người ấm lạnh đầy vơi
Theo đông về ngút ngàn gió giật
Thể ưu tiên rét buốt tận cùng
Nắng biết thế nhường mưa xối xả
Cả bao ngày ủ bóng tinh khôi
Không hò hẹn mà đông tràn ngõ ngách
Bước đường thơ sớm tối đã ấm hơn
Ta lại nép bên nhau chia hơi thở
Ánh sáng yêu thương khởi động lại vỗ về...
26.11.2024
SỰ KẾT HÔN CỦA THƠ
Thơ lặng im trước bao lời định nghĩa
Ướm sự kết hôn sớm tối nhọc nhằn
Này cánh hoa mua, này quả chín vườn mơ
Này gương mặt bình minh sau đêm ngái ngủ
Này tất cả yêu thương
Này thuần phong mĩ tục
Ưu ái thơ thư giãn lúc chạnh lòng
Thơ lặng im ở mỗi tứ khôn cùng
Còn lắm lúc thẳng băng tựa đường bay lên xuống...
Con đường Nguyễn Du con đường Kiều
với Những điều trông thấy
Ngỡ xa xôi mà xích lại thật gần
Gần hơn nữa bài ca dao đầu đình trước ngõ
Trúc vốn xinh tựa vóc dáng xưa nay
Và em
Ngày mỗi ngày
Choàng tấm áo che mưa
Lại gặp nắng nên mồ hôi nhễ nhại
Lại gặp gió nên phập phồng trôi nổi
Lại gặp chiều nên bổi hổi lời ru...
Thơ mở lòng xin kết hôn sâu
Đôi má thắm thẹn thùng trao hạnh phúc
Thơ và em chưa bao giờ bất lực
Vị nhân sinh vị nghệ thuật giáng trần
Thơ bên đời thèm đủ nghĩa bao dung
Chỉ dấu chấm mới tận cùng lặng lẽ.
NGƯỜI ĐÀN BÀ GẦY
Người đàn bà gầy lộ rõ cả lưng ong
Đơn sơ lắm từ buổi bình minh đến cuối ngày chạng vạng
Ngược cánh đồng chông chênh cao thấp
Tóc rễ tre cứ chọc thẳng lên trời
Người đàn bà gầy quý lắm tuổi đôi mươi
Mà ánh sáng chưa bao giờ gấp khúc
Nếu được phản quang cũng ánh chiều nhợt nhạt
Chút sao hôm le lói vậy mà
Người đàn bà gầy nắn nót lại đôi tay
Từng bồng bế trăng non rồi trăng già mấy chốc
Người đàn bà gầy cũng bao lần ngược dốc
Mà đôi chân chẳng thể thuận tình...
N.T.P