Thơ Phan Minh Thoại là một dấu ấn trầm tích. Vỉa quặng hồn thơ ấy rất giàu trữ lượng. Sự khai thác ngôn từ trên tầng vỉa đời rất thật và đa dạng; cộng với sự lãng du vào thế giới mộng mơ; cả mở rộng biên độ kiếm tìm trên không thời gian mới. Trong hành trình “mũi tên” bay khắp nơi, thơ anh để lại cảm xúc tuyệt đẹp và nhói lòng. NGỌN ĐÈN THƠ trân trọng giới thiệu chùm thơ của một người con miền duyên hải Nam Trung Bộ: Phú Yên.
Con trở về cùng mình trò chuyện với đêm thâu
Nghe gió sương buốt lạnh phía bên ngoài
Nơi mẹ nằm, có đủ ấm
Trở lại cánh đồng, một nắng hai sương
Theo dấu đường mây tìm bóng cha, ngọn núi
Lật từng đường cày, tìm dấu cấy, mẹ xưa
Bao nhiêu yêu thương, ủ ấp khơi dòng
Con tìm thấy một tình thương biển lớn
Gạn đục lòng mình, trong xanh mắt mẹ
Cha mẹ về gần... nhưng cách biệt đời con
Ngậm ngùi nỗi đau, xót thương đời cô quạnh
Chỉ còn cánh đồng, trầm tích thương yêu
Cùng con, sáng nắng chiều mưa, dệt màu xanh cho màu lúa mới
Cha mẹ cho con cảm nhận cuộc đời nguyên vẹn một sinh linh
Từ tiếng khóc đầu tiên, đến bước đi chập chững
Gió quyện mây chiều, như bóng mẹ bên cha
Con trở về ầu ơ nghe gió hát
Như tiếng mẹ vọng ngàn
lời cha dạy mỗi ban mai
Thấu suốt lòng con, tình thương trời đất
Trở lại cùng mình, nhìn cánh mây bay
Hình bóng đôi tim. Chiều nay con nhớ mẹ!
Vạt nắng cuối ngày cuốn mình trên mặt cỏ
Rồi cuộn mình mất hút giữa rừng cây
Như thể bức tranh ánh sáng tự nhiên vừa gấp lại
Từ xa bóng tối ùa về trong nguyên bản bóng đêm
Sự sống con người như trở về co cụm
Ánh sáng bên trong những ngôi nhà bật lên với âm thanh nhàu nát
Ta nghe nhịp đập phôi thai cựa mình trong lòng đất, tiếng mầm non tách vỏ trong sương
Phía xa bầu trời kỳ ảo những vì sao
Như những ánh sáng cô đơn lạc loài cùng tín hiệu
Không đủ sức mình phá vỡ bóng đêm
Thắp lên ngọn đèn trong nhà để chống lại sự xâm thực của đêm sâu
Co cụm vào mình giữa vòng vây cảm thức
Mẹ tôi bắt đầu giở những trang kinh
Không gian như ấm lại
Ngoài kia, trên những con đường
Con người vẫn dịch chuyển xô lệch về nhau
Như sự mặc nhiên ấn định
Bắt đầu và kết thúc
Kết thúc để bắt đầu
Tôi thả giấc mơ đời mình trôi theo dòng chảy
Như sự ra đi để trở về nguyên bản
Tự cảm quan tự nhiên khai sinh từ bóng tối
Tiếp nối hành trình ánh sáng của ngày mai
Rồi ngày mai và ngày mai tiếp nối.
Đôi khi ta cảm thấy mình như rã rời thân xác
Nhưng chẳng thể nào dừng lại bước chân
Vì phía trước con đường, còn chờ bước chân qua
Và trái tim ta không là đá
Có một thứ ánh sáng diệu kỳ, luôn dẫn lối ta đi
Dù ngược ngàn hay ra biển
Tuổi tác, phải đâu là biểu tượng
Mẹ ta già nhưng rộng mở một tình thương
Chiếc áo thầy tu, chẳng làm nên tu sĩ
Thân ta tồng tuềnh như căn nhà trống trải
Gió bốn mùa thông thoáng qua tay
Bao lần chấp chới cơn mê
Bao phen gió giông cùng bão nổi
Ta như con thuyền lạc bến giữa dòng trôi
Lắt lay phận người, làm tên mót chữ
Khóc cười... chỉ lòng ta thấu cảm
Đôi lúc bất cần, quăng cả tương lai
Say nghiêng ngã trên cỏ cây hoang dại
Thả hồn mình cùng ảo giác rong chơi
Tuyết phủ một ngày, chẳng thể lấp núi xanh
Nước chảy ngàn năm, không đầy biển lớn
Ta hạt bụi sinh thành từ đất mẹ hóa cánh chim di
Dùng bản năng mở lối
Ngọn núi cha xanh, nơi ta về trú ngụ
Cánh đồng lúa vàng, mẹ ủ chín cả tình thương
Trên con đường người tiến hóa về đâu
Áo mũ hôm nay, ngày mai thành kỷ vật
Ta nhận biết về mình, từ cảm thức mây bay
Vì tim ta không là đá
PMT