Mùa xuân về, như một lời nhắc nhở nhẹ nhàng về vòng xoay của thời gian. Nắng ấm áp len lỏi qua từng khe cửa, mang theo hơi thở ngọt ngào của hoa cỏ, đánh thức vạn vật sau giấc ngủ đông dài. Bên cạnh niềm vui của tuổi trẻ, mùa xuân còn mang đến một nỗi buồn da diết, sự tiếc nuối âm thầm, bởi mỗi mùa xuân qua đi, mẹ tôi lại già thêm một tuổi.
Lúc tôi còn nhỏ, mẹ là người phụ nữ trẻ trung, xinh đẹp với mái tóc đen dài mượt mà và đôi mắt sáng ngời, người phụ nữ đảm đang, tần tảo, lo toan từng bữa ăn giấc ngủ cho gia đình nhỏ. Mẹ là người bạn đồng hành, chia sẻ mọi niềm vui nỗi buồn với tôi, là người thầy dạy dỗ tôi những bài học quý giá về cuộc sống.
Ảnh copy.
Những chiều xuân, tôi thường theo mẹ ra đồng, hít hà hương thơm của lúa non, ngắm nhìn những bông hoa vàng rực rỡ khoe sắc. Mẹ chỉ tôi cách trồng cây, cách chăm sóc vườn rau, cách phân biệt những loài hoa dại ven đường. Trong những câu chuyện của mẹ, tôi học được sự kiên nhẫn, sự cần cù, lòng yêu lao động của người nông dân. Mỗi tối, mẹ thường kể cho tôi nghe những câu chuyện cổ tích, bài hát dân ca ngọt ngào, lời ru êm ái, giúp tôi chìm vào giấc ngủ ngon.
Thời gian trôi, tôi lớn lên, mẹ già đi. Mái tóc đen giờ đã điểm bạc, đôi mắt sáng ngời nay đã mờ đi, những nếp nhăn trên khuôn mặt ngày một nhiều hơn. Mẹ không còn nhanh nhẹn, hoạt bát như trước, bước đi đã chậm chạp, đôi bàn tay chai sạn vì năm tháng lao động. Nhìn mẹ già đi, lòng tôi chùng xuống một nỗi buồn khó tả. Tôi nhớ những ngày thơ ấu, nhớ những câu chuyện của mẹ, nhớ những lời ru êm ái, nhớ những bữa cơm mẹ nấu, nhớ sự yêu thương bao la của mẹ dành cho tôi.
Mùa xuân đến, tôi lại thấy mẹ tôi già đi một chút. Mẹ thường ngồi trầm ngâm bên hiên nhà, nhìn về phía xa xăm, đôi mắt ẩn chứa một nỗi buồn sâu thẳm. Tôi biết, đó là nỗi buồn của tuổi già, niềm vui của người mẹ khi chứng kiến con mình trưởng thành, buồn mỗi người một ngả, ít quấn quýt bên mẹ như trước.
Tôi muốn dành thật nhiều thời gian cho mẹ, muốn bù đắp cho những năm tháng mẹ đã vất vả vì tôi. Tôi muốn được nghe mẹ kể chuyện, nắm tay mẹ đi dạo, chăm sóc mẹ như mẹ đã từng chăm sóc tôi. Nhưng cuộc sống bộn bề, công việc cuốn tôi đi, tôi không thể ở bên mẹ thường xuyên. Mỗi lần nhìn thấy tóc của mẹ bạc trắng, tôi lại thấy lòng mình day dứt, ân hận.
Mùa xuân này, tôi quyết định dành trọn một ngày để ở bên mẹ, đưa mẹ đi dạo công viên, cùng mẹ nấu những món ăn mẹ thích, nghe mẹ kể chuyện về tuổi thơ của mẹ. Tôi muốn được nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt mẹ, nghe mẹ nói những lời yêu thương dành cho tôi.
Tôi đưa mẹ đến công viên, nơi chúng tôi đã từng cùng nhau đi dạo khi tôi còn nhỏ. Mẹ vui vẻ, ánh mắt như trẻ lại. Mẹ chỉ tay về những cây hoa đào nở rộ, những chùm hoa mai vàng rực rỡ, rồi kể cho tôi nghe những câu chuyện về tuổi thơ của mẹ, những kỷ niệm đẹp đẽ về mùa xuân của ngày xưa.
Tôi đưa mẹ đến quán ăn, nơi mẹ thường nói là muốn ăn nhưng vì tiếc tiền nên không dám. Mẹ ăn ngon lành, ánh mắt rạng rỡ. Tôi thấy lòng mình ấm áp, hạnh phúc.
Tôi dành cả buổi chiều để trò chuyện với mẹ. Tôi chăm chú lắng nghe, đôi lúc tôi nghẹn ngào, nhưng tôi cố gắng giữ cho giọng nói của mình bình tĩnh, để mẹ không phải lo lắng.
Buổi tối, tôi đưa mẹ về nhà. Mẹ ôm tôi thật chặt, nói với tôi rằng mẹ rất vui vì có tôi ở bên. Tôi cảm nhận được tình yêu thương bao la của mẹ dành cho tôi.
Mùa xuân về, mẹ tôi lại già thêm một tuổi. Tôi biết, thời gian không chờ đợi ai. Tôi sẽ cố gắng dành nhiều thời gian cho mẹ, sẽ chăm sóc mẹ thật tốt, sẽ làm cho mẹ vui trong những năm tháng còn lại của cuộc đời.
Mùa xuân về, tôi lại nhìn thấy những bông hoa đào, hoa mai khoe sắc thắm, nhưng tôi lại thấy lòng mình chùng xuống một nỗi buồn da diết. Bởi vì, mỗi mùa xuân qua đi, mẹ tôi lại già đi một chút. Tôi chỉ mong sao thời gian sẽ trôi chậm lại, để tôi có thể ở bên mẹ thật lâu, để mẹ không phải già đi, để mẹ luôn được vui vẻ, hạnh phúc.
Tiếng chim én lượn lờ gọi xuân, báo hiệu một mùa Tết nữa lại về. Tôi muốn níu lại thời gian để nghe lại những lời ru từ thuở còn nằm nôi.
H.H